Bi thương ngược dòng thành sông – chương 38 – Wattpad

Mời các bạn xem thêm danh sách tổng hợp đọc truyện bi thương ngược dòng thành sông full tốt nhất và đầy đủ nhất được tổng hợp bởi chúng tôi
87.
Thời gian nghỉ trưa, bầu không khí trong trường luôn lộ ra một loại cảm giác biếng nhác.
Như thể đem mật ong pha vào sữa bò, sau đó từ từ khuấy lên, tiếp tục bốc lên hơi nóng cùng hương vị ngọt ngấy.
Trên sân bóng rổ có một hai cậu con trai, tiếng bóng rổ đập lên sàn bê tông, vang lên trong khuôn viên trường.
Ánh nắnh mặt trời giữa trưa mùa xuân vẫn rất nghiêng, bóng dáng của cây cối cùng con người đều bị kéo dài ra, chỉ về hướng bắc. Hay là nam? Dịch Dao cũng không rõ lắm, đây dù sao cũng là một vấn đề địa lý mà bản thân đã từng làm sai. Còn nhớ lúc thi bản thân dùng bút đỏ khoanh, vẫn không cách nào hồi tưởng lại.
Nói cách khác, lần thi tiếp theo, vẫn làm sai.
Bồn rửa tay cũng không còn bóng người nào.
Dịch Dao vốn định đổ cơm đi, nhưng nhìn vào hộp cơm, đồ ăn bên trong cơ hồ vẫn chưa động đến, liền đóng nắp lại, chuẩn bị mang về nhà. Cũng không đợi Tề Minh vẫn đang rửa bát, một mình rời khỏi.
“Tớ muốn tản bộ một mình.”, Dịch Dao đập đập vào tay Tề Minh, bản thân hướng về phía phòng học.
Kỳ thực cũng không muốn về lớp.
Bản mặt tươi như hoa đó của Đường Tiểu Mễ nhìn lâu thực sự nhịn không được muốn đổ axit sulfuric lên.
Dịch Dao từ phía dãy lớp học đi qua, tòa văn phòng của giáo viên ở phía sau có một con đường hầu như không có người, cây ngô đồng hai bên quá lớn, giống như những cây cổ với gốc rễ rối rắm trong khu rừng nguyên sinh ở thế giới tưởng tượng.
Dịch Dao vừa đi, vừa lấy tay che lấy trán, ngón tay vén tóc qua có thể sờ thấy một khối sưng to, phía trên là vết thương đã kết sẹo, chuyện tối qua vẫn phát đi phát lại trong đại não, giống như nút replay bị người ta ấn lại vô số lần, Lâm Hoa Phượng kéo tóc từng lượt từng lượt đập vào tường.
“Dịch Dao”
Có người gọi, nhưng cô lại không nghe thấy, vẫn đi về phía trước.
88.
___ Cậu ở trong văn phòng giáo viên làm gì thế?
Xem thêm: (Review sách) BI THƯƠNG NGƯỢC DÒNG THÀNH SÔNG
___ làm bài thi.
___ một mình cậu à?
___ ừ, lần thi trước không đi, thầy giáo phạt tớ làm lại một mình.
___ ờ.
___ giúp tớ làm.
___ A?
___ A.
___ Tại sao tớ phải giúp cậu nhỉ?
___ Cậu nói xem có làm hay không?
Không biết ánh nắng phản xạ lại từ ô kính cửa sổ nào, bài thi trải ra trên đầu gối Dịch Dao, một khoảng ánh sáng nhỏ nhẹ nhàng dao động qua lại, trông giống như thí nghiệm vật lý dùng kính lúp phóng to, cảm giác mảnh giấy đó bất cứ lúc nào cũng có thể biến đen sau đó bốc lên ngọn lửa màu xanh.
Dịch Dao ngồi trên bệ cửa sổ bê tông, đem bài thi trải lên đầu gối.
“Này,” Đầu bị thứ gì đó gõ lên, vừa đúng đụng vào chỗ vết thương, Dịch Dao ngẩng đầu vẫn không mở miệng, Cố Sâm Tây ở bên trong liền đưa qua một cuốn sách dày to bản, “cầm lấy viết đi.”
Vài phút sau, Dịch Dao đưa tay ra tiếp rồi đặt xuống tờ giấy thi, nói, “Phải nói trước, thành tích của tớ cũng không tốt, nếu như không thi đỗ, cậu đừng có bực bội đấy.”
“Ừm”, Cố Sâm Tây gật đầu, khuỷu tay tựa trên bệ cửa sổ, ngồi xổm, cúi đầu nhìn lên phía đỉnh đầu Dịch Dao lộ ra da đầu màu trắng.
“Phải rồi”, Dịch Dao ngẩng đầu, như nhớ ra cái gì, “Buổi sáng cậu qua lớp tìm tớ phải không?”
“Ừm”
“Có chuyện gì à?”
Xem thêm: List truyện ngôn tình hoàn | Gương vỡ lại lành
“Lần trước cậu để thẻ học sinh của cậu vào trong túi áo khoác tớ, là cái ngày cậu rơi vào hồ nước ấy.”, Cố Sâm Tây rút từ trong túi áo ra chiếc thẻ học sinh, đưa cho cô.
“Đợi chút đi, làm xong rồi cậu đưa tớ sau.”
Dứt lời Dịch Dao liền im lặng, cúi đầu tiếp tục ngoạch đi ngoạch lại lên tờ giấy nháp.
“Tóc cậu nhiều thật”, Cố Sâm Tây buồn chán tìm chủ đề.
“Cậu câm miệng, cậu còn phiền phức tớ không làm nữa đâu đấy.”
Trên đỉnh đầu yên tĩnh trở lại.
Dịch Dao thay đổi chỗ ngồi, dựa lưng vào tường, nhanh chóng viết lên tờ giấy nháp từng dãy số.
Cố Sâm Tây cười toe toét trên đỉnh đầu cô, chẳng qua Dịch Dao không trông thấy nó.
“Đưa bài thi cho tôi.”
“Tớ chưa làm xong”, lời nói ra miệng rồi, mới phản ứng lại được câu nói vừa nãy căn bản không phải giọng Cố Sâm Tây. Dịch Dao ngẩng đầu, một thầy giáo mà mình không biết đang đứng bên trong cửa sổ, cặp kính phản quang lại, đến ánh mắt cũng không nhìn thấy.
Thật ra không cần xem cũng biết đó là cặp mắt tràn đầy giận dữ.
Dịch Dao chầm chậm đứng dậy, trong lòng nghĩ, ừm, vận may thật tốt.
Dịch Dao cùng Cố Sâm Tây xếp hàng đứng trong lớp.
Dịch Dao cúi thấp đầu, khá bình tĩnh. Cố Sâm Tây ở bên cạnh, cũng rất bình tĩnh.
Trong khi thầy giáo lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói hai câu liền uống ngụm lớn nước, Dịch Dao nhìn thầy trong lòng nghĩ, làm gì nghiêm trọng đến vậy, cho dù phần mộ tổ tông nhà mình có bị đào lên, cũng không cần tức đến thế.
“Tại sao em lại giúp nó làm bài thi?”, thầy giáo mở khuôn miệng đầy những chiếc răng bị hóa màu vàng vì hút thuốc, hướng về phía Dịch Dao quát, nước bọt cơ hồ phun hết lên mặt Dịch Dao.
89.
Xem thêm: Tổng hợp truyện ngược nam hiện đại hay nhất – Nhật Ký review
Bị mắng suốt cả nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng lấy “ngày mai mỗi đứa viết một bản kiểm điểm đưa cho tôi” làm kết thúc.
Dịch Dao ra khỏi văn phòng liền lập tức đi về lớp, cũng không thèm để ý Cố Sâm Tây ở phía sau gọi “hêy, hêy” không ngừng.
“Này,”, Cố Sâm Tây kéo lỏng cà vạt ở cổ, “Xin lỗi mà.”
Dịch Dao dừng lại, quay người lại hướng về phía Cố Sâm Tây, dừng một lúc, sau đó nhướng mày, “Buổi tối về nhà, nhớ viết thêm phần bản kiểm điểm của tớ.”
Cố Sâm Tây nhún nhún vai, quay người đi về phía lớp mình. Khi đút tay vào túi áo, sờ thấy thẻ cứng.
Lại quên trả cho cô ấy rồi.
Vậy tan học đi tìm cô ấy cũng được. Nghĩ vậy, Cố Sâm Tây bước về phía lớp học.
Có lẽ là do liên quan đến tức giận, lúc đi đến bảng thông báo dán đầy các loại thông báo ở giữa tòa nhà giảng dạy và phòng giáo vụ, Dịch Dao bỗng thấy một trận buồn nôn kịch liệt, dạ dày cuộn lên, không nhịn được cúi người nhổ vào ống nhổ ở bên cạnh.
Lúc đứng thẳng người dậy, mới nhìn thấy chắn trước bảng thông báo vài bước, tụ lại một đám người không đông nhưng tuyệt đối không ít.
Dịch Dao trước giờ không quan tâm loại náo nhiệt này, cô lau khóe miệng rồi đi qua bên cạnh đám người đó, nhưng lại lọt vào tai mấy câu nói khiến cô khựng lại.
“Ai mà vô liêm sỉ vậy?”
“Cột họ tên không phải viết rồi sao, Dịch Dao í.”
“Dịch Dao là ai? Lớp nào vậy”
“Đến Dịch Dao mà cậu cũng không biết à, là cái người có biệt danh “100 nhân dân tệ” gần đây đồn đại trong trường ấy.”
Như thể một tiếng roi quật qua từ trong không khí, nặng nề quất vào mặt.
Dịch Dao chen vào trong đám đông, chầm chầm đến gần bảng thông báo, lúc người bên cạnh bị đụng vào, phản ứng đều là biểu cảm tức giận “Ai thế?”, sau khi nhìn rõ người vừa chen vào là ai, đều lặng lẽ lui về bên cạnh ngậm miệng đứng xem, khoanh tay, dùng biểu cảm tựa tiếu phi tiếu chờ đợi.
Đợi đám người xung quanh im lặng xuống, chỉ còn lại hai cô gái đứng gần bảng thông báo nhất ở trước mặt Dịch Dao vẫn tiếp tục thảo luận. “Cậu nói xem sùi mào gà là cái thứ gì chứ?”, “Aiyo, cậu bớt lại đi, tớ muốn nôn rồi đây này” Đến tận khi người phía sau kéo kéo quần áo ám chỉ, họ mới quay người lại nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Dịch Dao.